THƠ VỀ NONG THÔN, NÔNG NGHIỆP, NÔNG DÂN
Hiện
nay Đảng, Nhà nước đang chú trọng chính sách phát triển Nông thôn, nông nghiệp,
nông dân. Cụ thể là chính sách phát triển nông thôn mới. Ở mọi địa phương, báo
chí và văn học nghệ thuật đều phát động viết về Tam nông. Thường dân tôi từ trước
tới nay hầu như chỉ làm thơ về đề tài này: Làng quê, đồng ruộng và người quê…
Nhân
dịp này xin post lên một số bài để hưởng ứng phong trào
NHỮNG
BÀI THƠ VỀ LÀNG
Về
làng
Dẫu
đi cuối đất cùng trời
về
làng ta vẫn là người nhà quê
vẫn
màu cỏ mướt chân đê
tự
thời chân đất nón mê đến giờ.
Đã
qua trăm bến ngàn bờ
giờ
về bến nước tuổi thơ vẫn đày
bao
mùa mưa giật bão dây
cánh
cò trắng muốt còn bay ngang đầu.
Trăm
lần triết lý nông sâu
cũng
không mua nổi một câu thật thà
mây
tìm về phía trời xa
ta
bơi ngược gió nhận ra đường làng.
Làng
tôi ở phía dòng sông
phù
sa thì đỏ, cánh đồng thì xanh
ngàn
năm hương lúa ngọt lành
gọi
con cò trắng về thành ca dao.
Làng
tôi ở phía trời cao
bóng
ai cày ruộng thành sao sáng lòa
lung
linh trong dải Ngân Hà
cái
bừa con vịt vẫn nhòa nhập trôi.
Làng
tôi ở phía cuộc đời
mặn
mòi nước mắt mồ hôi người làng
có
người ở chốn giầu sang
vẫn
tìm về nhận họ hàng áo nâu.
Mai
dù sông chảy về đâu
đất
làng tôi vẫn một màu phù sa.
Kiếp
làng
ngàn
năm mưa nắng vất vương kiếp làng
buồn
như những sợi khói lam
theo
làn mây trắng bay ngang cánh đồng.
Kiếp
làng trĩu chiếc đòn cong
đời
con gánh tiếp lưng còng đời cha
bao
đời cây gạo có ma
những
khi làng đói đỏ hoa đầy trời.
Kiếp
làng có kiếp mẹ tôi
thắt
lưng xanh biếc một thời tuổi xuân
cha
đi chiến trận mấy lần
mẹ
tôi chờ héo cả vầng trăng thu.
Kiếp
làng từ thuở mịt mù
những
lời nguyền chứa hận thù, oan khiên
đất
làng dông bão liên miên
thuế
sưu, nhũng nhiễu đảo điên lòng người.
Đưa
nhau xuống bể lên trời
trả
ngàn năm vẫn chưa vơi kiếp làng.
Làng vào
vụ gặt
Làng
vào vụ gặt mùa này
những
lo toan vẫn lắt lay mặt người
mưa
thối đất, nắng vỡ trời
ngả
nghiêng mặt ruộng chơi vơi mùa màng.
Mảnh
mai cây lúa cũ càng
vẫn
là cột trụ chống làng ngàn năm
bao
giờ thừa mặc thừa ăn
để
làng ta bớt nhọc nhằn sớm khuya.
Ở
đâu triệu nọ, tỷ kia
làng
giờ hạt thóc vẫn chia mấy phần
ở
đâu đẹp áo sang quần
người
làng bùn két bàn chân bốn mùa.
Khổ
quen rồi hoá như đùa
hội
làng nhộn nhịp như chưa đói nghèo
chửa
xong mùa lại cấy gieo
ngàn
năm lúa vẫn xanh theo bóng làng.
Gĩô tổ
Nhớ
ngày giỗ tổ hàng năm
họ
hàng gần gũi xa xăm tìm về
người
thành thị, kẻ nhà quê
họ
trăm năm vẫn bậc bề dưới trên.
Nén
nhang thờ tổ thắp lên
cháu
con trầm mặc như quên cõi đời
sang
hèn sướng khổ đầy vơi
cũng
sinh tự một kiếp người mà ra.
Lẫn
sau hương khói nhạt nhoà
tỏ
mờ hình bóng ông bà tổ tiên
bao
đời đói gạo thiếu tiền
chữ
nhân chữ đức vẫn truyền đời sau.
Sinh
từ cội khổ nguồn đau
họ
hàng giờ đã có giầu có sang
người
đi xa rạng tiếng làng
kẻ
ở quê vẫn đàng hoàng nhà quê.
Nhân
sinh trăm nẻo bộn bề
vẫn
dành riêng một lối về ngày xưa.
Mùa xuân chợ làng
Dẫu
còn xiêu vẹo mái tranh
chợ
quê ngày Tết cũng thành chợ xuân
làng
như giầu gấp mấy lần
đua
chen hoa trái áo quần bán mua.
Cả
năm dãi nắng dầm mưa
mà
em cứ đẹp như chưa nhọc nhằn
ngày
xuân mới áo mới khăn
em
đi chợ Tết că trăm người nhìn.
Bao
nhiêu dông nổi bão chìm
tình
yêu vẫn đợi vẫn tìm xuân sang
mấy
đôi dẫn cưới trong làng
để
phiên chợ Tết cháy hàng trầu cau.
Còn
bao đôi hẹn mùa sau
ngày
xuân đến chợ nhìn nhau rồi về.
Làng
khấn đầu năm
Làng
vào ngày lễ đầu năm
chùa
làng rậm rịch tuần rằm tháng giêng
lầm
rầm trong tiếng trống chiêng
người
van vái vái giữa khói hương nhập nhoà.
Nam
mô... bồ tát, di đà
có
thành phật cũng phải qua kiếp người
thiệt
thòi, vất vả, đầy vơi...
xin
đừng đổ cả xuống đời nông dân
Mam
mô... thiên địa, tôn thần
bạc
tiền đang thị hoá dần nhà quê
mong
còn cỏ mướt ven đê
mong
còn gió mát thổi về sớm hôm
Mam
mô... đồng đất, rạ rơm
ruộng
làng cứ mất dần thêm mỗi ngày
mai
không còn chỗ cấy cày
biết
làm gì để cho đày bát cơm.
Làng
thời đồng ruộng .com
về
làng chẳng có trẻ con nô đùa
ngõ
buồn mấy nóc nhà thưa
vắng
veo như thể làng vừa chiến tranh.
Xóm
thôn đang hoá thị thành
Nhà
cao đang lấn đồng xanh lúa vàng
Gái
trai lớp lớp bỏ làng
Đi
ra thành phố lang thang kiếm tiền.
Đồng
làng giờ chẳng lành yên
một
năm bốn vụ liên miên rau màu
ruộng
đầm hoá học thuốc sâu
con
cua con ốc từ lâu không còn.
Làng
thời đồng ruộng .com
Như
vầng trăng mảnh chon von cuối trời
Cùng nhau
đi giữa cuộc đời
Cùng
nhau đi giữa những ngày
Lúa
khoai xuống giá, thợ cày hắt heo
Làng
quê mấy đợt xoá nghèo
vẫn
không hết cảnh bọt bèo nông dân.
Cùng
nhau đi giữa tháng năm
kẻ
ăn không hết người lần không ra
bao
giờ cho hết can qua
người
người no đủ nhà nhà yên vui.
Cùng
nhau đi giữa cuộc đời
Vui
buồn lại nhớ khoảng trời ngày xưa
Bao
nhiêu dông bão nắng mưa
vẫn
xanh ngăn ngắt như vừa mới xanh.
Xuân sang
Vẫn
còn lối để xuân sang
dẫu
mùa đông đã lợp vàng cỏ cây
dẫu
sương muối vẫn giăng dầy
chợ
ngày tết vẫn nở đày sắc hoa.
Người
làm gần, kẻ đi xa
đêm
giao thừa vẫn về nhà thắp hương
về
quê chỉ một con đường
từ
quê đi được chín phương đất trời.
Nắng
xuân biếc lộc xanh chồi
mưa
xuân cho dãn mặt người nép nhăn
câu
ca làng hát nghìn năm
lại
bay lên giữa hội rằm tháng giêng
Thành
hoàng chắc vẫn còn thiêng
trống
chèo vẫn đổ ngả nghiêng sân đình.
Gọi làng
Thảng
nghe tiếng bạn gọi làng
giật
mình lại nhớ miên man thuở nào
cái
thời làng tắm ca dao
trẻ
con cùng với trăng sao nô đùa.
Vẫn
còn tháng nắng ngày mưa
bóng
cao bóng thấp làng xưa đâu rồi
ba
hồn bảy vía làng ơi
tre
xanh giờ đã về trời làm mây.
Tuổi
làng xanh với tuổi cây
chửa
qua một kiếp hồn thay mấy lần
yêu
câu thơ bạn trong ngần
đưa
ta về lại bước chân mùa màng.
vẫn
nghe có tiếng gọi làng
lẫn
trong chiều gió mênh mang sáo diều.
NHỮNG
BÀI THƠ VỀ NGƯỜI LÀNG
Thường
dân
Đông
thì chật, ít thì thưa
chẳng
bao giờ thấy dư thừa thường dân
quanh
năm chân đất đầu trần
tác
tao sau những vũ vần bão giông.
Khi
làm cây mác cây chông
khi
thành biển cả, khi không là gì
thấp
cao đâu có làm chi
cỏ
ngàn năm vẫn xanh rì cỏ thôi.
Ăn
của đất, uống của trời
dốc
lòng cởi dạ cho người mình tin
ồn
ào mà vẫn lặng im
mặc
ai mua bán nổi chìm thiệt hơn.
Chỉ
mong ấm áo no cơm
chắt
chiu dành dụm thảo thơm ngọt lành.
Hòa
vào trời đất mà xanh
vô
tư mấy kiếp mới thành thường dân.
Thím
tôi
Suốt
đời quần mảnh áo manh
thím
tôi lúc chết bỗng thành giầu sang
đám
ma rắc bạc rắc vàng
kiệu
son cờ gấm đưa ngang trời chiều.
Tấm
thân còm cõi liêu xiêu
mà
đi qua hết mọi điều khổ đau
còn
mong tới được kiếp sau
gặp
con người sống với nhau nhân từ.
Một
đời nửa thực nửa hư
buồn
như mảnh gió, lành như gió đồng
cằn
khô phúc lộc nhà chồng
trách
mình phận mỏng vun trồng chẳng nên.
Thím
tin có Phật, có Tiên
bao
nhiêu vận hạn ở hiền cũng qua
quanh
năm chỉ biết chợ nhà
bao
giờ chết sẽ đi xa như người...
Khổ
đau à, khổ đau ơi
cất
xong một gánh phận đời nhẹ tênh
cầu
vồng bảy sắc chênh vênh
mây
giăng chín nhịp gập ghềnh thím qua.
Bạn
bè lính trận
Bạn
bè lính trận ngày xưa
xanh
như cây cỏ gió mưa xá gì
ở
đâu súng nổ là đi
ngủ
trên bom đạn, mấy khi kịp buồn
Giặc
tan về lại đời thường
mỗi
người riêng một con đường trời cho
kẻ
sang giàu, đứa làm to
thằng
giờ đang chạy xe bò, xe ôm
đứa
nghèo không thể nghèo hơn
có
thằng bóc lịch sớm hôm trong tù.
Ngẩng
nhìn trời mới mùa thu
mái
đầu mấy đứa sương mù đã giăng
gặp
nhau hỏi chuyện từng thằng
soi
vào nhau thấu đất bằng trời xa.
Thằng
về vẫn lính đến già
đứa
nằm xuống mãi mãi là cỏ cây.
Chú tôi
Cả
đời áo lính chú tôi
đã
quen với những đất trời quê xa
ngày
nghỉ hưu mới về nhà
chú
thường thơ thẩn vào ra một mình
Cả
đời quen nếp chiến binh
kỷ
cương điều lệnh nghiêm minh rõ ràng
nay
về sống với lệ làng.
chú
như kẻ đứng lạc hàng lơ ngơ.
Cả
đời chẳng bế con thơ
ở
nhà trông cháu bây giờ tập ru
cả
đời lặn lội chiến khu
giờ
về chép sớ cho sư ngoài chùa...
Vẫn
quần áo lính ngày xưa
chú
ngồi bàn chuyện nắng mưa cuốc cày.
Em đi Đài
Loan
Ngày
mai em đi Đài Loan
làm
ôsin ở nơi ngàn dặm xa
vừa
tròn mười tám tuổi hoa
em
chưa một bận vắng nhà cách đêm.
Cả
nhà dồn lại cho em
thóc
dư mấy vụ mẹ đem sắm đồ
lo
thủ tục, chạy giấy tờ
sổ
hưu thày gửi vay "đô" ngân hàng
Mai
dù tới chốn giầu sang
em
đừng quên mảnh đất làng nắng nôi
đừng
quên cây lúa mặt người
sau
bờ tre vẫn mồ hôi ướt đầm
Một
mình xứ lạ lập thân
điều
xa chưa tính, chuyện gần chưa hay
bao
người đi đắng về cay
mong
em tôi gặp kẻ ngay người hiền.
Mai
rời xóm nhỏ bình yên
chông
chênh cơ chế đồng tiền em đi.
Em tôi
sang tận trời Tây
Em
tôi sang tạn trời Tây
cách
sông núi cách gió mây ngìn trùng
nơi
không bão bể mưa rừng
mà
đo đắn mãi ngập ngừng khi đi
quanh
năm chân đất mấy khi xa nhà
bây
giờ theo họ hàng xa
đón
sang bên ấy để mà làm ăn.
Làng
tôi vất vả quanh năm
củ
khoai hạt thóc ướt đầm mồ hôi
ước
mơ một cuộc đổi đời
em
đi tìm ở đất trời quê xa.
Chắp
tay xin lạy ông bà
mai
kia trở lại vẫn là em tôi.
Bạn về trụ
lại ở làng
Bạn
về trụ lại ở làng
vẫn
màu áo lính dọc ngang chiến trường
vẫn
hằn sẹo mấy vét thương
mỗi
khi nắng gió thất thường lại đau
Tự
thời nằm giữa rừng sâu
đã
mơ ước sẽ làm giầu cho quê
chién
công xếp lại ngày về
bạn
lao vào những bộn bè làm ăn
Về
chơi thăm bạn mấy lần
gặp
đang vác đất, xoay trần vườn ao
cây
giăng tầm thấp tầng cao
một
vùng trang trại xôn xao gió đùa
"Khó
hơn đánh trận ngày xưa
mệt
hơn cái dạo mùa ưa ở rừng
(bạn
cười chuyện nở như bung)
mấy
lần thất bại tưởng chừng trắng tay
Đêm
ngồi với bạn dưới cây
vườn
làng trăng rắc bạc đầy lối đi
cùng
nhau ôn thuở hàn vi
nghĩ
thương mấy đứa cùng đi không về
Đã
thành tỷ phú nhà quê
vẫn
hồn bạn lính ở "bê" thuở nào.
Bạn thơ
Tặng Xuân
Đam
Biết
giờ bạn vẫn lang thang
đạp
xe đi giữa mênh mang đất trời
con
đường phía trước xa xôi
đằng
sau rơm rạ rối bời nhà quê.
Mặc
còn dông bão mọi bề
lo
gì gió cuốn đường về chiều mai
đeo
câu ngắn, khoác câu dài
chẳng
vay sao cứ nợ hoài người ơi.
Mong
manh thơ giữa dòng đời
cố
làm khô bớt mồ hôi đất này
ngàn
năm cây lúa vẫn gầy
mạ
non lấm láp tự ngày mới xanh.
Đang
nơi sóng cuốn thị thành
hay
làm ngọn gió quẩn quanh hồn làng
bạc
đầu bạn vẫn lang thang
tìm
câu lục bát còn hoang giữa đời.
Cha tôi
Hết
làm báo lại làm văn
quang
năm gánh chữ nhọc nhằn cha tôi
những
con chữ đẫm mồ hôi
nổi
chìm theo những phận đời nông sâu
Đêm
đêm tóc bạc trên đầu
bóng
cha đổ xuống chữ câu chật chờn
văn
chương một thuở xanh rờn
quẩn
quanh trong chuyện áo cơm mệt nhoài.
Đời
nhoà hư thực đúng sai
cha
cầm chữ nhẫn mặc ai lọc lừa
khi
đau tựa tiếng chuông chùa
lúc
buồn nuôi những câu đùa để yêu.
Cha
đi hết bóng đường chiều
lặng
yên bóng chữ liêu xiêu bóng người
mỏng
tang con chữ giữa đời
cha
trồng xanh một khoảng trời đường quê.
Bạn
từ quê cũ ra chơi
vẫn
quần áo lính từ thời tay không
chân
trần đi giữa phố đông
trẻ
con hàng phố tưởng ông ăn mày.
quá hay
Trả lờiXóaThơ hay quá anh Long ơi
Trả lờiXóaThơ hay quá anh Long ơi
Trả lờiXóa