Trang

Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2019

TẢN MẠN VỀ CON ĐƯỜNG THƠ

NGUYỄN LONG

CON ĐƯỜNG THƠ, ĐÔI ĐIỀU TẢN MẠM

Tôi thường nghĩ: Con đường thơ có cánh cửa rất rộng, hình như rộng đến không cùng nên thời nào cũng có ngàn vạn người bước chân vào. Hoặc ai muốn đến muốn đi lúc nào cũng được.
Có người bảo thơ là thứ linh đơn của tâm hồn con người. Nó trong vắt và tinh khiết như nước mạch đầu nguồn, nhưng làm say đắm và mê hoặc con người bởi có chất linh men, nên không phải ai uống cũng được. Người tinh tế, cao sáng uống vào càng cao sáng tinh tế hơn. Người không cao sáng tinh tế uống vào chẳng có tác dụng gì. Và cái chất linh men thơ ấy không phải là không có những phản ứng phụ như bất cứ dược tố nào. Người ta gặp ở nơi thơ đủ những con người. Có nhiều người thơ thực thụ, họ coi thơ là thứ có thể cứu rỗi linh hồn con người nên cả đời cặm cụi tiếp theo tiền nhân làm ra thứ linh dơn của con người. Lại có không ít người nhầm tưởng thơ cũng như nước lã, muốn làm ra bao nhiêu, muốn uống bao nhiêu cũng được và mắc cái bệnh coi mình là vĩ nhân trước thiên hạ

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2019

CẢM NHẬN VỀ THƯỜNG DÂN CỦA ĐỖ LÂM HÀ

THƯỜNG DÂN
NGUYỄN LONG

Đông thì chật, ít thì thưa
chẳng bao giờ thấy dư thừa thường dân
quanh năm chân đất đầu trần
tác tao sau những vũ vần bão giông


Khi làm cây mác cây chông
khi thành biển cả, khi không là gì
thấp cao đâu có hề chi
cỏ ngàn năm vẫn xanh rì cỏ thôi

Ăn của đất, uống của trời
dốc lòng cởi dạ cho người mình tin
ồn ào mà vẫn lặng im
mặc ai mua bán nổi chìm thiệt hơn

Chỉ mong ấm áo no cơm
chắt chiu dành dụm thảo thơm ngọt lành
hòa vào trời đất mà xanh
vô tư mấy kiếp mới thành thường dân.

LỜI BÌNH CỦA NHÀ GIÁO ĐỖ LÂM HÀ

Khi tôi viết những lời cảm nhận này, bài thơ Thường dân của Nguyễn Long đã xuất hiện trên thi đàn đất nước 16 năm (2003 – 2019), đã vượt qua cái mức thử thách của khoảng thời gian khắt khe nhất: “Mười năm năm ấy biết bao nhiêu tình” để tồn tại lan thấm vào tâm hồn bạn đọc về phía tương lai.