NGUYỄN LONG
CON ĐƯỜNG THƠ, ĐÔI ĐIỀU TẢN MẠM
Tôi thường
nghĩ: Con đường thơ có cánh cửa rất rộng, hình như rộng đến không cùng nên thời
nào cũng có ngàn vạn người bước chân vào. Hoặc ai muốn đến muốn đi lúc nào cũng
được.
Có người bảo
thơ là thứ linh đơn của tâm hồn con người. Nó trong vắt và tinh khiết như nước
mạch đầu nguồn, nhưng làm say đắm và mê hoặc con người bởi có chất linh men, nên
không phải ai uống cũng được. Người tinh tế, cao sáng uống vào càng cao sáng
tinh tế hơn. Người không cao sáng tinh tế uống vào chẳng có tác dụng gì. Và cái
chất linh men thơ ấy không phải là không có những phản ứng phụ như bất cứ dược
tố nào. Người ta gặp ở nơi thơ đủ những con người. Có nhiều người thơ thực thụ,
họ coi thơ là thứ có thể cứu rỗi linh hồn con người nên cả đời cặm cụi tiếp theo
tiền nhân làm ra thứ linh dơn của con người. Lại có không ít người nhầm tưởng
thơ cũng như nước lã, muốn làm ra bao nhiêu, muốn uống bao nhiêu cũng được và
mắc cái bệnh coi mình là vĩ nhân trước thiên hạ