THƠ NGUYỄN KHÔI
nguyenlong. thuongdan
nhận được hai bài thơ của tác giả Nguyễn Khôi ở Đình Bảng Bắc Ninh viết về nông
dân, trong đó một bài có lời bình của nhà thơ Nguyễn Thanh Kim xin đưa lên để
ai gặp thì đọc cho vui
NÔNG
DÂN - 2011
"Ai bảo Nông Dân không tư tưởng ?"
- Thơ Ng.S.Đ.
Một thời khí thế hát ca
Đội
"Quân chủ lực" xông ra chiến trường
Vợ con được ruộng, được nương
*
Rồi thì trời đất đổi thay
"Thị
trường" làm chủ...vần xoay hết nghề
Đành ra Thành phố làm thuê
Ô
sin, Cửu vạn lăn lê vỉa hè
Cố len vào Xưởng mái che
Được
"Công nghiệp hóa" đề huề chút chăng ?
-Sướng đâu đến kẻ làm công ?
Vui
làm "Giai cấp tiền phong" đi đầu.
*
Trăm năm mấy cuộc bể dâu
Chỉ
mong ruộng cả, ao sâu cấy cày
Vinh danh nghe cũng hay hay
Làm
ra lúa gạo...lãnh đầy gió sương .
-(1)-
Cải cách ruộng đất.
Quê Đình Bảng, Từ Sơn, Bắc Ninh 5-7-2011
Nguyễn Khôi
AO LÀNG
Vượt
biển, chơi hồ , trở quá giang,
Bỗng
dưng lại thấy nhớ Ao Làng;
Cái
đêm hè ấy Ai ra tắm,
Để
cả bầu trời phải tắt trăng.
-
NK
Lời
bình : Nguyễn Khôi quê Kinh Bắc viết khá nhiều, in đến dăm tập Sách mà tôi chỉ
nhớ đến MỘT CHỮ của thơ anh trong bài Ao Làng. Bài thơ chỉ vỏn vẹn 4 câu theo
thể "thất ngôn tứ tuyệt" (28 chữ). Chao ôi, chữ TẮT của câu 4 mới đắc
địa làm sao ! Vâng, chữ TẮT (nhãn tự) khiến không gian sẫm lại như dồn hết ánh
sáng vào cơ thể Người Gái trong sự trộm ngắm (xem em tắm), chiêm ngưỡng khối
hình lồ lộ mà chàng trai si mê kia. Tôi đã từng ướm chữ vào câu thơ này :
"tối trăng", "dịu trăng", "bớt trăng", ...đều
không ổn cả .
Vâng,chữ TẮT ( chữ mắt) khiến không gian hồi tưởng ngỡ như hẹp lại, lại mở đến
mênh mang bởi tâm điểm (đối tượng được xác định) mà các ranh giới bị đẩy đến
nhòe lẫn, con người và vũ trụ mới đẹp làm sao trong mắt kẻ xa quê, trong khoảnh
khắc ngưng laị như thế, chắc chắn không nhiều trong một đời người .
Vô vàn chữ, vô vàn câu trong rừng- bể tiếng Việt, tôi mới chỉ lẩy ra chút xíu
chữ, câu mà tình cờ nhặt được đã sướng lắm rồi ! Càng tâm đắc hơn : "Vạt
áo Nhà thơ không bọc hết bạc vàng mà đời rơi vãi- Hãy nhặt những chữ của đời mà
góp nên trang (Chế Lan Viên)." Còn lại là tấm lòng và con mắt tinh
đời nữa thôi !
Nguyễn Thanh Kim
(Báo
Văn Nghệ -ngày 14-6-2003)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét